nh cô, tự mình
ình giật mình
muỗng cháo, thổi cho nguội r
hản xạ gi
ậy, Ôn Tình cả
àng nói, "Ngoan,
, Ôn Tình từ
đi bao lâu, chỉ biết cơ thể
rất chậm, nhưng
uống cháo vừ
h cũng dịu d
lừa dối
thời gian mãi mãi dừng lại ở kh
Dã lau sạch vết cháo c
trán Ôn Tình đ
sao, anh mới
y rồi." Anh ngồi xổm bên giường, nắm lấy tay Ôn Tình, "Em
ốt, như sét đá
ục Cận Dã, từ từ rú
àng của Lục Cận Dã
u quá nhiều, anh đã kiểm t
ến máu đi, coi như c
ôi, nhưng lại khiến c
ười rồi lại khóc, tr
ã như bị đâm, một ngọn lửa vô danh
đồ trên tủ đầu giườ
t đ
ng nề như nỗi uất ức của
g tránh, để mặc
ổ tay Ôn Tình, bế cô lên, "Ngoan
nạn!" Giọng Ôn Tình khàn đặc
ông thay đổi sắc
rước bệnh viện, Ôn Tình b
t tái nhợt của cô,
này trông... có n
nhợt, mùi thuốc sát trùng xộc
đến khi đủ
ào tĩnh mạch,
òn cảm thấy đau, vì trái
ã bám theo suốt chín năm, thậ
c lên, nhìn thấy cổ tay vớ
Lục Cận Dã đ
đưa bông gòn qua, anh vội vã rờ
, Ôn Tình nắm chặt vạt vá
hật sự, không thể
o
tối sầm
ước mắt cô là tr
ên giường bệnh
ng vẫn cố gắng ngồi dậy
chu, nghiêng người nghe bác sĩ
nhưng khi thấy Ôn Tình ngất đi, anh lập
h nhanh chóng nhận ra Ôn Tìn
y eo cô, "Cẩn thậ
ởi nhiệt độ từ tay an
" Cô mím chặt môi, trá
mặt của Ôn Tình, anh rút tay lại, đ
ay lên, Lục Cận D
rồi mới đưa đ
ánh nhìn của anh, uốn
i cúi người hỏi, "Đói không? Anh
ể ý đến anh, lạ
và anh có một rà
đắp chăn cho cô,
ô, lòng Lục Cận Dã thắt lại, "Vậy em n
việc, gần như ở hẳ
g về lau mặt cho cô, đêm
m mắt, hơi thở đều đều và
ng, đôi mi run rẩy và hơi th
ng đôi khi bướng bỉn
ại có một cảm giác s
lời nào, ban ngày cũng chỉ n
ững ngày cuối của g
bù đắp của anh, trái tim của anh,
hông quan
o lửa ấy đã bị anh mà
n Dã bất ngờ không có trong phòng
, nhưng rồi nghe thấy tiế
thuốc này
h thấy Thương Cầm Nhã nhăn m
giúp cô ấy vén t
đầu, rồi quay tr
Lục Cận Dã dành cho cô chỉ l
Cận Dã mang hộp
, giờ không có cảm giác
đó khóe miệng nhếch lên, đây là lần
he theo Tình Tình." Giọng
n, ánh mắt hai n
chăm chú nhìn cô, anh cúi ngườ
uộc họp, anh sẽ nhờ người chăm
điều gì đó, vẻ mặ
lên trán cô, rồi
h lại, "Nếu em biến mất
giận hờn, đáp lại một cách qua loa: "Tình
hanh chóng
cũng theo đó mà r
hớ lại lời anh, rồi đứng
chính, khi ra ngoài cầm
đi thành phố khác
n thổi tung mái
c mắt đã là một màn sươn
cảnh vật, ánh
Dã, vĩ
ông bao giờ có