ụ nữ, nhất định phải dành cho
đau dữ dội, Lâm Tích biết mình
ìn mờ đi, vẫn muốn chạy trốn, nhưng cơ thể mê man hoàn toàn không thể dù
, Lâm Tích cắn răng che giấu sự yếu đuối c
ại một chút, nhưng lại không nói một lời, ch
ua bao lâu, mọi
hôm sau tỉnh dậy, căn phòng đã trống không, chiếc giường lớn lộn xộn và cơ
cô bị chuốc rượu đến mức gần như bất tỉnh nhâ
Cửu Tiêu, gửi hết tin nhắn cầu cứu này đến tin nhắn cầu cứu khác, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại
âm Tích vẫn còn vang vọng câu nó
y vò tình yêu và lòng tự tôn của cô bấy l
trong mắt dần bị sự vô cảm thay
h thiếp rơi
hi nhìn thấy những chữ đặc biệt trên
đoàn M
hìn rõ bộ dạng người đàn ông đó, nhưng k
cũng có liên quan đ
.
y đôi giày và chiếc áo khoác quen thuộc ở cửa,
u, chậm rãi b
n cũng không thể che giấu được khí chất cao quý của anh. Gương mặt
y, trong đôi mắt sâu thẳm không phân biệt đư
ch nhì
Mục lâm bệnh nguy kịch, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Tích đã hiến tủy
để đổi lấy một cuộc hôn nhâ
thân mà đầy nhiệt huyết, nghĩ rằng dù anh là m
i chán ghét sự
m căn nhà tân hôn này như một khách sạn tiện lợi, tận hưởng
âm Tích khô
goài việc dựa dẫm vào anh, cô còn thèm khát tình yêu của anh. Cho nên
m qua, Lâm Tích không còn
chắn có liên quan đến nhà họ Mục. Cô vốn phẫn nộ muốn tìm anh
ng vẫn còn khàn
t lờ cô, bước và
bộ quần áo do Lâm Tích đã
ô tình: "Đừng đứng đây lãng phí thời gian, xuống
hích, bình tĩnh nói: "Mục Cử