bệnh viện, Phó Tây Châu đã lo lắng chờ ở một bên, khô
một cái bạt tai. Trên tay lão phu nhân đeo chiếc ngọc bản chỉ dày, lực vung tay v
Phó chúng tôi, cũng là thứ như
ước mặt Phó Tây Châu,
u, con đúng
, quả nhiên thằng n
nh nửa mê, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, đau lòng đến mức mắt đỏ hoe, anh dùng hai tay
vợ, em vất vả rồ
ông cam lòng, tiến lên kéo gấu áo Phó
vài ngày nữa tô
chu đáo, si tình của anh đã cảm động tất cả các nữ y tá trong bệnh viện, cũng
lạnh lùng, chỉ khi đối mặt
không còn kiên nhẫn nữa, "Vãn Vãn, anh yêu
a chỉ là công cụ để anh
n em, cô ta không cần tiền lại tự dâng mình đến, không
nh tởm, miếng cơm vừa nuốt
Châu l
àn ông từ trên xuống dưới nhà họ Phó này, tính ra anh là người
, ngày em hết ở cữ, anh sẽ bảo Khâu Tây
i tới bên giường về phía Phó Tây Châu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn vừa dỗ
ng ga trải giường, cô thật sự hối hận, hối hận vì đã
, cô lại thấy Khâu Tây Tình. Cô ta bị một người đàn ông ôm vào lòng, vô cớ đòi hỏi, cúc áo khoác dài bị người đàn ông giật đứt, cảnh
mắt, nhìn thẳng vào Thẩm
í cố ý phát ra tiếng rên rỉ mờ ám, nhưng Thẩm
n gái lên một chiếc xe thương vụ không mấy bắt mắt, t
ông trầm
ghĩ kỹ
ổi đứa trẻ trong tay với ng
thể ở bên tôi, khôn
ốt cho con bé, một tháng
n ôm chặt đứa bé tr
thấy Phó Tây Châu, vẻ mặt