ng bị thiên hạ chê cười, ai cũng nói tôi là người
, che đi những chiếc máy ảnh của phóng viê
ối, mọi người m
ánh cửa nhà
ướt sũng vào lòng,
ch gần. Làn da trắng nõn, khóe mắt còn vương chút
t lạnh lùng, Lưu Vi như bị hoảng
hông vui: "Giang Dao, em kiểm soát biểu
p tục thu dọn những
ướt nhìn Thẩm Ngọc một cái, rồi đi thẳng đến tr
i cảm ơn, Lưu Vi bỗ
mẹ em... Chưa từng có ai t
c mắt cho Lưu Vi, ánh mắt
a đình của Vi Vi. Em gọi mẹ đến, làm cái trò tì
ghĩ ngợi lung tung. Tại sao em l
có bố mẹ thì có liên quan gì đến tôi? Anh nghĩ
gọc sững sờ một lúc, rồi trở nên thiếu kiên nhẫn: "Cho dù không liên quan đến e
tâm bắt anh đưa cô ấy đi,
óc bỗng dưn
g rỗng của Thẩm Ngọc lúc này
ng trá
. Ngay cả khi cả hai đều giả vờ như tình cảm vẫn sâu đậm, chỉ c
thứ cho anh, và cũng biết mình
hua xót. Tôi nuốt nghẹn vào trong
sẽ đặt khách sạn tốt nhất cho bố mẹ. Để họ
nay em hãy ở nhà ch
t nhìn anh:
ột tia an ủi: "Dao Dao, anh biết em là người hiểu chuyện nhất. Đúng là có quá nhiều người cũn
lên một bước muốn
nhưng bây giờ xem ra, không phải anh không
bị Lưu Vi kéo lại. Thẩm Ngọc theo phản xạ quay đầu lại, c
Thẩm Ngọc vội vàng ôm L
Ngọc nửa quỳ trước mặt Lưu Vi, nhẹ n
, em có th
sĩ nói cổ tay em bị thương
hình bóng trong ký ức. Cổ họng tôi nghẹn ứ đến cự
ét vuông, Thẩm Ngọc cũng từng muốn chăm sóc tôi tận tình như vậy. L
ra sớm hơn, Thẩm Ngọc bây giờ đã không còn là
ọc, tôi sẽ khô
Ngọc là đúng đắn biết bao. Ít nhất thì chúng tôi không vướng
ê khai tài sản số tiền lớn, có lẽ
gật
tôi, tôi sẽ không để lại cho Thẩm Ngọc một xu nào. B
i với ánh mắt ngập ngừng. Tôi biết họ đang
ánh mắt dò xét đó bị chặn lại bên
trên các nút bấm của thang máy
Đây là... là cô Lưu dán ạ. Thẩm tổng nói cứ để tù
hẩm tổng là người rất trọng tình trọng nghĩa. Chẳng qua là thấy cô ấy được nhận trợ cấp
tôi cũng đã từ
nhiên không
tôi không có
ịp phản ứng: "
t bấm tầng trên cùng, và lặp lại: "Tôi
ứt lời, cửa th
ên cao. Phía sau anh là Lưu Vi, đ