oại trừ người của dòng hai và dòng ba, tất
ờng không nói rõ như La Đại Long, n
ủ loại trợ cấp hằng tháng của các dòng bên, ngay cả đan dược luyện công cũng giảm bớt
o La Bội Nhiên và La Thừa Vận, đám con
khi ấy tộc quy nghiêm minh, không có lục đục đấu đá, không ai d
g tươi đẹp ấy đã hòa ta
hỉ dám giữ trong lòng chứ không dám nói ra ngoà
ong lòng, nếu có cơ hội, đợi hắn mạnh lên rồi, nhất định
thự xa hoa của
ớp này tới lớp khác, chỉ lộ ra mũi, mắt và m
giọng the thé khóc lóc: "Thừa Vận thiếu gia,
n ghế, dung mạo tuấn tú nhưng giữa hai hàng lông mày lại lộ ra nét k
nô bộc, chăm sóc sinh hoạt cho ngươi
phải thế đâu..." Hoàng Cá
ia nô, nhưng dẫu sao cũng mang họ La, lại từng là thiếu chủ La gia, cho dù là ta muốn cũng không ti
này là lỗi của tiểu nhân, nhưng ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân..."
ng hơn bốn mươi tuổi, im lặng đi tới đ
ôi của La Thừa Vận, từ nhỏ đã chăm sóc La Thừa Vận khôn lớn. La Thừa
ng Cách ngươi cũng đứng lên đ
un: "Thừa Vận thiếu gi
cho La Chinh là để hắn sống mà nhìn cho kỹ. Nhưng La Chinh cũng không phải nhân vật gì quan trọng,
g của Hoàng Cách nở nụ cười:
an cuối cùng của gia tộc, tháng này cũng phải bế quan luyện hóa dược lực gột rửa thân thể. Hay là đợi tới
mặt La Thừa Vận
kiểm chứng thực lực, các trưởng bối sẽ đích thâ
ện cũng là cơ hội cho
hể sống sót qua trận tử ch
hát tự do, nếu không cho bọn họ chút hi vọng, chẳng mấy chốc sẽ
hi vọng, mong có thể sống sót qua trận tử chiến trong ngày tộc luyện,
ờng xuyên bị đánh, thân thể đầy thương tích, làm sao so
g bối La gia kiểm tra thực lực của con cháu, dựa theo biểu hiện của mỗi người rồi đưa ra một số ban thư
nữa!" Hoàng Cách lại dập đầu thêm mấy cái, rồi mới lồm cồm bò dậy khỏi mặt
h: "Thằng bé La Chinh cũng thật tội nghiệp, chàng hà tất phải ép người ta đến đường cùn
đàn bà thì ngoài cái gọi là lòn
a chỉ lẩm bẩm vài tiếng, cuối cùng chỉ biế