" Tô Tâm No
rồi đi thẳng đến bàn, ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu n
lặng lẽ nhìn động tá
lại cô đơn trong đê
ng gấm màu đen, dáng người cao ráo toát lên khí chất cao quý. Dù đeo mặt n
i, anh đột nhập vào phòng của quý phi và
hài lòng với cuộc hôn nhân được ban tặng, nê
ọ có khả năng đó không…" Người đàn ông đặt ly rượu xu
ứng thì thấy người đó ngăn cản ý định chạy trốn của cô, đồng
ắt, có chút bối rối, bản năng đưa tay ch
ong căn phòng tối tăm, ẩn chứa không khí mờ ám, an
dẫn một cách kỳ lạ, còn về vẻ xấu xí của Tô Tâm Noãn, t
ông nỡ rời: "Để ta hoàn t
thở rơi xuống, khiến cô run r
tại sao cô luôn gặp những chuyện khiến cô
n ông nói xong, nhẹ nhàng vung tay áo dài, một luồng gió mạnh thổi tới, chỉ nghe th
nở nụ cười nhạt nhưng ánh mắt lạnh lùng, như tiên nữ thoát khỏi trầ
không may, lấy nhầm người, câu nói này khi
g vực, sống lại nhưng phải chị
xuống khóe m
ngẩng đầu lên, trong bóng tối, anh dường như có thể
ô Tâm Noãn, là vị đắng, là thật, không giống như những n
này… cô ấy th
h mắt không thể rời khỏi cô, người phụ nữ xấu xí v
nhưng đôi mắt vẫn trống rỗng nhìn lên trần giường,
hổi vào tai, cô biết người đàn ông lại gần cô,
theo sự quyến rũ từ tính: "Nhớ tên ta, Vô
i Tô Tâm Noãn, chỉ là một nụ hôn nhẹ, không
i biết, đi
đi, cô đưa tay chạm vào môi, vẫn còn lưu lại hơi lạnh của n
gười như tên,
khiến người ta k