ười đàn ô
một tiếng chói tai
ng thể t
màn trướng. Những ngón tay thon dài khẽ chạm lên môi cô, ra hiệu im lặng. Thiệu Nguyên Nguyên
ên, là
a sổ với vẻ cảnh giác, rồi ra hiệu b
i đang
iả vờ như không có chuyện gì, bắt đầu bận rộn cho vi
hế này thì tôi phải làm sao đây… hu hu hu… Sao số
rong tích tắc, khóe miệng
h thường, mới có thể đánh lừa đượ
ứt khoát nhắm mắt lại,
c, trên mặt còn đầy nước mắt thật sự, hỏi cô hầu đứng canh
g lo lắng, tin rằng sau khi cô gả đến để xua đuổi vận xu
t hơn: "Hy vọng là vậy. Các cô cứ nghỉ
nhau, rồi mới
hòng, Tống Việt Khanh rõ ràng cảm nhận được
đi rồi!" Tống Việt Khanh
bất ngờ lao tới nắm lấy tay áo của Tống Việt
o? Sao anh lại là
một cái: "Tôi chưa từn
guyên mặt mày
mạnh miệng nói ngưỡng mộ anh, cô
ông thể trở thành góa phụ n
ĩ gì, trán nổi gân xanh vì tức giận, nghiến răng nó
ội vàng chữa cháy, cười gượng hai tiếng: "Anh
không phải thủ tiết nữa,
ng còn khó coi
ng vạch trần, chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện tôi đã tỉnh lại tạm thời không thể
thành bạc mà mình nhận được, mắ
m ngựa cũng không sao." Cô cười tươi rói: "Nhưng
i đ
ện của anh được giải quyết xong, anh viết cho tôi
hựng lại, anh cúi đầu nhìn cô
ại không muốn ở bê
"Trước đây không phải cô nói yêu tôi đến mức không thể rời xa, tìm mọi
ên vò vò góc áo,
ự tát mình
hại thân, nó
nhăn nhó lại, Tống Việt Khanh cảm thấy b
chỉ nhàn nhạt nói: "Tất cả phải đợi cô giải
c th
yên Nguyê
tính ra, vừa đúng lúc để bắt đầu lần
kim vàng và một số dược li
, lần trước còn bình thản nghe cô nói nghiêm
châm cứu cố tình dùng chút kỹ thuật nhỏ, khiến Tống
h tụ suốt năm năm, muốn ép ra ngoài, chắc chắn sẽ phải c