hoa nam tính phảng phất trên ng
heo dõ
eo mắt, cùng giọn
áp, chỉ nhếch môi hỏi
i, tôi ở bên ai thì liên quan gì đến anh? Chẳng phải anh cũng đã c
lý, "Khương Niệm An, tôi đã nói rồi, trước khi làm thủ
An hoàn toàn lạnh lẽo
e lời anh?" Giọng cô
ì... tôi vẫn là chồng cô!". Hơi thở nóng hổi của anh phả v
ầu cướp đi nụ hôn của cô,
ghĩa trừng phạt, như muốn ng
ưng vòng tay sắt đá của anh
h điên rồi sao?" Gi
ợng Khâm ra, liếm đôi
cô chằm chằm, đáy
g anh trầm khàn, "Cô đan
trượt dọc sống lưng mảnh
theo... chẳng c
An dường như c
i, người anh yêu là Lâm Giai Giai. Cô ấy đã trở về rồi, a
e, giọng nói
Thượng Khâm bỗng buông lỏ
nhẹ khóe mắt cô, giọng nói chậm rãi, nhẹ nhà
nhìn anh ôm ấp cô
mỏi, đột nhiên mất hết sức
c mặt anh, ngẩng đầu nhìn
mười năm. Mười năm! Nhưng trái tim
ớc mơ của mình, từ bỏ l
ôi, nhưng anh có thể đừng
g biết đ
i không ngừng như trân châu đứt chuỗi. Cô khôn
ng đời cảm thấy bất lực. Bàn tay anh với ra địn
nói gì, cũng khôn
như có một tảng đá lớn chặn l
ng căn phòng tĩnh lặng. Hai tiếng gọi thân
ó, nhưng lại khôn
h đi đi, tôi không
uay lưng lại, kh
ảnh mai của cô đơn độc giữa căn
, anh quay ngườ
lại, như ngăn cá
o đầu gối, để dòng lệ nóng hổi tuôn trào. Tiếng n
tổn thương cho tôi lớn đến nhường nào...Cô siết chặt
Lâm Giai Giai đã reo vang. Giọng cô ấ
nay ở bên em,
ào cô, điều này khiế
ý của cô, nhưng không
i đi, mai gặ
âm, e
g, còn muốn nói tiếp, nhưng
e, không nói ch
ớ lại thông tin từ thám tử tư gửi
.
g ánh nhìn soi mói. Cô lướt mắt qua nhóm đồng nghiệp đa
mối quan hệ tốt, nhanh chón
u xem nhóm
gửi vào mail công
Thượng Khâm, còn có một t
nhóm bàn tán xôn xao, hầ
n làm; người chê cô ve vãn Phó thiếu gia, m
ng nghiệp tốt bụng rồi đ
ốn chuyện tình cảm cá n
ân phận cô nên tỏ
n rồi, thưa phu nhân. Bước tiếp t
vốn không muốn công kha
chút đồng cảm với phu nhân, nhưn
h ấy, giả vờ như không có chuyệ
p một nhóm người thường không ưa cô,
goài hiền lành mà bê
của cô ta, một cái nhìn đã bi
t chính thất mà không biết chột
.
ệm An cầm tác
hư cô giờ bị co
y, cô không
, tự nhủ đừng để t
quay người định đi, n