huông điện thoại làm giật mình tỉnh dậy. Cô nhìn vào màn hình, thấy một số lạ n
là Mễ Bạch, x
en thuộc và dịu dàng từ đầu dây bên k
hông? Mễ Bạch?" Đầu dâ
thời niên thiếu của cô. Cô từng nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, không muốn tỉnh dậy, cho đến đêm mưa lạnh lẽo ấy,
hoại của anh ấy, nói chuyện vui vẻ như bạn bè bình thường. Cô thực sự không làm được. Theo thói quen, cô
a đình quyền thế nhưng lạnh lùng, tất cả đều sống ích kỷ. Nếu không phải họ là người giá
au khi cha mẹ qua đời, Mễ Bạch lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm của người khác. Cậu ấy sẽ bôi thuốc cho cô khi cô ngã, dỗ dành cô không khóc. Cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm khi cô gây rắc rối, tránh cho cô bị
sao anh lại qua
c, có lẽ là do cô đã ngủ đủ giấc,
ọc đá chườm lên mắt. Đêm qua thực sự đã làm cô mệt mỏi. Cô không muốn mang bộ mặt bơ phờ này đến văn phòng. Thời
anh ấy cho cô học xong. Kết quả là chưa kịp tốt nghiệp đã vội vàng ly hôn, thật là buồ
ôn, thật là thảm họa, nhưng Mễ Bạch không muốn đi làm ngày đầu tiên đã muộn, như vậy s
không thể chạy nổi. Cô nâng cổ tay lên, thời gian càng lúc càng gần đến giờ muộn. Nghĩ đến khuôn mặt già
xe hạ xuống, là khuôn mặt lạnh lùng của Vinh Hiểu Vũ, g