bản thân mình cũng đâu phải không lợi dụng Vinh Hiếu Vũ để thoát khỏi nơi đó của nhà Tuyết. Nế
đang nhanh chóng tiến lại gần. Cho đến khi chiếc túi xách trong tay bị giật mạnh, cô mới phả
không quên hét lớn, hy vọng có ai đó giúp đỡ mình. Nhưng cô đã bỏ qua một điều, đó là sự thờ ơ củ
một con phố rẽ, nơi này còn vắng vẻ hơn lúc nãy, chỉ có vài ngườ
đỏ vụt qua bên cạnh cô, nhanh chóng và chính xác dừng lại trước mặt t
ớc mặt tên cướp, giật lấy túi xách của mình rồi ném sang một bên, giơ chân đá mạnh
ên, nhưng không kịp phản kháng. Khi Mễ Bạch cuối cùng cũng đánh đủ, cô mới thở hổn hển đứng thẳng d
ao lớn dựa vào xe, đang mỉm cười nhìn cô, đôi mắt quyến rũ, đặc biệt là chiếc cằm có hình dáng hoàn hảo,
ơn mình vài phần, tay cầm giày cao gót, chỉ đứng
cô đi." Người đàn ông nói xong nhặt chiếc túi trên đất lên, đưa cho Mễ Bạch, nhìn
cúi xuống, giơ tay, nhẹ nhàng chỉnh lại giày cho cô, chân còn lại cũng
, cô như một người bạn đồng hành ngoan ngoãn, thì người đàn ông này khiến cô cảm thấy mì
m gì tiếp theo, vội vàng cầm lấy túi của mình, nhẹ cắn môi dưới, c