ghét, thẳng tay ném xuống đất. Là cô
n đồ hỏng, vậy mà cô
quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của cô. Anh cười nhạt một
ô cũng bày ra đây? Cô nghĩ bi
thì vứt đi." Nói xong, cô vòng qua
Bạc Mục Hàn
này đến thế, vậy mà bây giờ lại có
g r
y lòng
ể thoải mái hẹn hò, cười nói v
i: "Lâm Ân Ân! Cô đồng ý ly hôn nhanh chóng như vậy
"Nếu anh nghĩ vậy,
g dây chuyền. Hai người đứng gần nhau đến mức chỉ cách một hơi thở,
nắm chặt cổ tay cô, "Đây là nơi cô mu
hông được, cô nhìn anh với ánh mắt
Trước đây sao cô không nhận ra
ặt tay cô hơn, giọng nói lạnh lùng đầy uy hiếp: "
ẻ ngốc, "Bạc tiên sinh chắc là mất trí rồi? Nếu anh
càng thêm u ám, "Tôi đã nói rồi, người bà nội muố
ôi, anh viện đủ cớ để ngăn cản tôi, không cho tôi
ớc đối xử với cô tốt thế nào, trong lòng cô tự biế
ôn yêu thương và quan tâm cô, luôn để ý đến cảm xúc của cô. Vì biế
c như mình là cháu gái ruột của bà. Những yêu c
ạnh nhạt, phớt lờ như thế. Lâm Ân Ân, trước đây tôi không nhận ra cô là ng
ời đó!" Lâm Ân Ân ngẩng
cười lạnh, "
Cuộc hôn nhân đầy rắc rối này, đến cuối c
ô không nhất quy
của h
sofa, "Cháu dâu ngoan của bà đến rồi! Ân Ân, mau lại đây ngồi cạn
tạp, khó có thể che giấu. Cô cố gắng nở một nụ cư
y cô, dịu dàng nói: "Cháu không cần nói, những đ
ìn Giang Nhụ, ánh mắt vừa ngạc nhiê
t họ ly hôn, sao lại nói c
ng ngạc nhiên
, dịu dàng nói: "Đúng vậy, bà đều biết cả. Thằng nhóc này thật là không biết điều, bà chọn ch