ình vừa về đến nhà, đặt giỏ lên bà
cổ họng khô khốc, k
ươi rói nói: "Tình à, xem ra miếu tổ linh thiêng thật, không ngờ luôn! Mẹ v
vội lau miệng, hấp tấp hỏi: "Chị dâu nhà họ Dung? Mẹ
sự của con sao? Con đi xem mắt mãi mà không thành, mẹ nghĩ chắc chắn là do hai cụ nhà họ Nguyễn
uyện đời trước, Nguyễn Tình không rõ lắm, nhưng có một điều cô biết ch
ấy rằng, dù nhà họ Dung không có người con trai nào phù hợp để kết
a cầm túi, bước ra cửa, không
an ngoãn, chờ tin
c mơ hồ rằng có điều gì đó không ổn. Cô nh
Mẹ đợ
"rầm" một tiếng, cửa
trước cửa, cảm giác bất an tr
m. Khi còn nhỏ, Nguyễn Phương Bình thường chơi ở đây. Nhưng sau này, khi n
guyễn Phương Bình nghe nói địa điểm gặp là ở đây thì khá ngạc nhiên, như
không phải người làng Quê Hoài, nhưng gả vào nhà họ Dung cũng
cũ. Đường núi quanh co, không được sửa sang nhiều, mục đích là đ
à chỉ thấy phong thái cao quý của một phu nhân giàu có, chứ
ấy rất thân
yêu nhất cảnh sắc núi non làng Quê Hoài này." Nguyễn Phương Bình vừa nói vừa nghĩ, nếu chị dâ
yện, thỉnh thoảng gật đầu. Nhưng khi nghe đến ý tứ
ấu chị nữa. Thật ra… tôi có một cậu con trai, tuổi
i hết câu, Nguyễn Phương Bì
có con trai? Tôi đã nói mà, nhà họ Dung lớn nh
ai, tuổi lại phù hợp với Tình
ăm, giờ đây Nguyễn Phương Bình mới
n gì phải đi xem mắt
hiệp. Tôi và ông Dung đã nhắc đến chuyện hôn sự này vài lần, nhưng… nhưng thằng Hạo Xuyên nhà tôi chẳng hề để tâm. Tro
Huệ thở dà
tính cách thẳng thắn của b
n rồi! Mỗi lần tưởng chừng có thể tiến xa hơn, thì bên nhà trai lại gặp chuyện xui xẻo, nào
ờ tôi mới hiểu
yên lòng. Họ lúc sinh thời chưa thấy hai nhà kết thông gia, nê
Xuyên từ trước đến giờ làm việc rất quyết đoán, có ch
con cái, cha mẹ làm sao không có chút quyền quyết định nào?
nói xong, liền giật m
ện này thật sự kỳ quái, bà không th
nói của bà làm cho tức giận, q
lời. Haiz, làm cha mẹ, tôi và Thanh Sơn chỉ có một đứa con gái. Thanh Sơn lại mất
là ý trời, các cụ t
i cũng nghĩ giống chị. Nhà họ Dung giờ đây không cần dựa vào hôn nhân để củng cố địa vị. Nếu Hạ
iền mấy đêm, đều là các cụ báo mộng, mong muố
ia lịa: "Nếu ý của các cụ đã như vậy, t
n từ nhỏ đến lớn, dù học hành hay làm việc, chưa bao giờ làm chúng tôi thấ
ời. Tôi sẽ thử nói lại lần nữa. Nếu tôi nhất
g rỡ: "Thế thì tốt quá! Chị cố gắng
ình không hề tắt. Về đến nhà, bà thắp hương trước bài vị, thầm
tivi, vừa nhai quả táo tươi mà bà hàng xóm mới hái
như hoa, chẳng l
ho con gái chút đi!" Cô vừa nha
liếc nhìn con gái, mặt mày rạng rỡ: "Xì,
o được mỏ vàng?" Nguyễn Tình nh
ược nụ cười: "Con nghĩ mẹ là kẻ tham tiền à? Chuyện này đợi c
táo giòn tan, tim đập thìn
hôm
Nguyễn Phương Bình đã phấn khởi