ên một nụ cười, dường như không hề bị bầu
, ánh mắt thản nhiên nhìn Hà Tư Ngôn
, mà nhóm đó lại cầm theo gậy gộc
bước tới, không nói một lời, trực tiếp
, như thể chứa đựng sức mạn
t người có thân
nh động của Hà Tư Ngôn chọc gi
ều khiến người ta thót tim. Thế nhưng Hà Tư Ngôn lại di chuyển
hưng khi đối mặt với Hà Tư
mặt, loạng choạng lùi lại vài bước, rồi ngã thẳ
thề vừa đứng dậy. Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn
, một ý nghĩ lóe
àn ông kia, nhưng chẳng lẽ lạ
mối quan hệ thân thiết với anh ta. Nếu bắt được cô t
ông lập tức đứng dậy
Tố Uẩn thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng
ng trải, nhưng lúc này, hắn lại c
hải dạng vừa. Không phải loại khí chất mà đám côn đồ có
là một đồng bọn khác của hắn vừa bị đánh ngã
dữ chửi: "Con nhỏ từ đâu chui r
túm lấy cánh tay c
hông chút do dự đá
ớn, ôm bụng ngã xuống đất, lăn lộn kh
thỉu đụng phải. Đôi mắt phượng đẹp đẽ của cô hơi nheo lại, toát lên vẻ khinh thường v
hét với đám đồng bọn: "Qua đây! Dạy cho con đàn bà chết
say nghe thấy vậy, lập tức có m
trong đôi mắt đen ánh lên sự lo lắng nặng nề, đồ
anh không ngờ
này, rất gi
hụ nữ đánh nhau, nhưng anh chưa bao gi
t ngã đều không chút do dự, vô
i chân Tố Uẩn đã nằm l
i, Tố Uẩn phủi tay, mặt không đỏ, hơi thở không loạn, nhìn mấy kẻ còn
hèm để ý đến đám đồng bọn đang nằm bất
quá hoảng loạn, bọn chún
, khinh thường: "C
quân đội trong tay, bước tới tr
ấm, làn da của cô gái mịn màng, đôi mắt l
i quyến rũ như vậy, nhìn thế nào cũng nên
hẽ nhếch, để lộ một n
y, để lộ vầng trán cao và đôi mắt sắc nét. Nụ cười
ặt đi, không
thật không tệ. Vừa rồi anh ta cười
đồng thời thấy anh cúi người lại gần, gương mặt tuấ
ãn khoảng cách, nhưng không ngờ anh
khiến Tố Uẩn bước lên một
lòa xòa bên má cô ra sau tai, để lộ
hút." Hà Tư Ngôn khẽ nói, gi