h móc: "Tiểu Uẩn, có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng không được sao? Sao con có thể tùy tiện ra tay với em
ờng Lâm. Đến lúc này rồi mà bà ta vẫn không quên ám c
là nghe người khác nói về "người ở quê" thế này thế nọ, vì đ
nói vậy, sắc mặt Tố Trường
uan trọng nhất của con,
một tấm di ảnh thôi sao! Thứ không may mắn như vậy, tôi vứt đi thì đã làm sao? Đ
ố Uẩn nhìn Tố Trường Thịnh, nói: "Tôi không phải loại người vô tâm vô
mẹ mình. Nhìn gương mặt này, Tố Trường Thịnh như thấy lại người phụ nữ năm xưa, bà
m vào nỗi đau nào đó của Tố Trường Thịnh, k
ánh ban nãy, trong chốc lát đã tan biến hoàn toàn. Người
hì cũng được, nhưng sau này con phải chú ý hơn. Có những
ìn Tố Trường Thịnh. Tố Uẩn là người ra tay, vậ
những hành động thô lỗ
ố.
ố Trường Thịnh lạnh lùng nhìn Tố Thanh San, trách mắng: "Sau n
cô, khiến Tố Thanh San có chút sợ hãi. Cô ôm mặ
a loa vài câu rồi bỏ qua chuyện này! Tố Thanh San càng nghĩ
hà quê này! Bố không còn yê
bố có thể giúp con tìm một vị trí tốt để con đặt di ảnh ông nội, thắp hương b
phản đối. "Dù sao cũng là người ngoài,
"Nếu để người khác biết, họ sẽ khen nhà mình biết ơn
rồi gật đầu: "Người đã nuôi con kh
cười rạng rỡ: "Vậ
n tức đến phát khóc, nước mắt tuôn như mưa, nghẹn
ng, khóc đến trời đất quay cuồng. Mười mấy n
Uẩn nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh t
mềm lại. Cô cẩn thận lau sạch bức ảnh, đặt lên bàn tr
ai người đến chơi, là cháu tr
không rời khỏi cô. Cô cháu gái thì lại là kẻ bám đuôi của Tố Th
ao tiếp với họ, liền
khiến lòng người bực bội. Rời khỏi khu Hoa Thần Thủ Phủ
nắp lon bia, chất lỏng mát lạnh trôi q
h tinh tế và đẹp mắt. Đường nét cổ kéo dài, động tác vô tình mang theo vẻ
ném đi. Lon bia vẽ nên một đường parabol, r
hông xa, một đôi mắt đã thu
ỗ vai người đàn ông ngồi ở ghế sau: "