yên Thư thay đổi, mang theo
hĩ... như thế này sẽ tốt hơn cho
ữ vẻ mặt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô, còn biểu cảm trê
c gia đình này cũng khôn
n nhà họ Thẩm, một người nhắc nhở cô c
thú vị một cá
Cô đột nhiên đứng dậy, trên gương mặt yêu kiều nở một nụ cười nhạt
n người khác, chi bằng lo lắ
i nụ cười, xoay người bước
Doanh Dư vang lên sau lưng cô. "Chị Nguyên Thư, chị xem cô ta chẳng hiểu lòng tốt c
hoàn toàn biến mất. "Chỉ là một kẻ ngoài cuộc, thật sự nghĩ rằng nhà họ
ự yên tĩnh hiếm có. Bữa tiệc gia đình này ông cụ v
với Tần Vận. Cô liếc nhìn những bông hoa trong vườn, mùa đôn
u, hoang tàn này lại khiến Đường Vãn
nên làm gì. Dù sao, nếu con đường với Thẩm Thính Lan thật sự bị
ếp cận Thẩm Thính Lan, cô cũng nghĩ rằng mình sẽ không động lò
thấy ở Thẩm Thính Lan. Một khi đã có được, lòn
gười nhà họ Thẩm dễ tính lắm sao?" Giọng nói ngh
ung đưa xích đu. Ánh đèn từ trong nhà chiếu lên người cô, tựa như
dỗ tôi sao?" Cô nghiêng đầu, một lọn tóc rơi xuốn
hút, giống như một con cáo nhỏ quyến r
cô ngày cà
đâu." Đường Vãn nghĩ đến những điều này, trong lòng không khỏi có chút chua xót. "Chú cũng
là một người không qu
Thính Lan lập t
sống chết này vào lòng. "Không liên quan? Hửm? Cô quên r
Thính Lan kéo cô ngồi lên xích đu khiến nó phát ra tiếng kẽ
nh Lan, đây là nhà cũ,