ã trải qua một đêm m
toàn thân cô đau nhức, đặc biệt là
y ra tối qua. Tổng Giám đốc họ Kiều này,
như có tiếng líu lo như chim
h Tuyết nghi ngờ liệu có phải một con chim n
hụ nữ mà tối qua ba
lên bên tai, cuối cùng Âu
tên thân mật c
ịch Tuyết mơ màng đưa tay kéo cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bảo bối,
t ép đến biến dạng, đôi má phúng phính như sắp tràn ra ngoài. Cậu ngẩn người mất vài gi
a! Đừng ch
uyết không thể ngủ yên, cô từ từ mở mắt n
mặt, nhảy ra kh
ao? Nếu không phải vì cô là người phụ nữ đầu tiên ba tô
…
ơ ngác nhìn cậu bé nhỏ đa
g đú
phải Bắc B
ng Bắc Bắc nhà cô không mặc bộ v
n
quanh phòng, rồi cúi đầu chạm
không phả
ớn êm ái đến mức khó tin này, hoàn toàn không thu
gì vậy? Tôi đa
ước vài bước lên phía trước, đôi giày da bóng loá
g thể tin được, cô đưa tay r
h là đứa trẻ đã bị cướp
sao cậu bé
n à?" Âu Tịch Tuyết hít một hơ
không thể là
uôn mặt đỏ bừng quay đầu đi, ngẩng cao cằm, giọng nói mang chút tự hào:
ng ngờ một phiên bản khác của "
không thấy đau lòng, Bắc Bắc nhà cô q
, nước mắt cũng theo đó mà khô đi: "
rên xuống dưới, dường như đang ng
bối rối, cô vô thức kéo tấm chăn mỏng lên,
nhất không nên để
i, tội
à gì?" Âu Tịch Tuyết mỉm cười nhìn cậu,
, không hài lòng vớ
i là Kiều Hoài Nam, đừn
lại, cái tên này thật sự rất hợp với tê
ỉ
Tịch Tuyết bỗng hiện lên kh
Kiều, v
Mặc Sam?!" Cô ki
rực: "Đúng vậy, đây là nhà tôi
…
không thể
ó một tia sét đánh ng
m chẳng phải chính là vị khách hà
c, chính là con c
g r
n oán gì
i tự mình đưa bản
ày, Âu Tịch Tuyết khô
sao
đả kích, liền đưa tay nh
hiên bừng tỉnh, kéo cậu bé nhỏ vào lòng, hôn m
ngày nào cô không nhớ
a cậu bé đi, thậm chí với thân phận hiện tạ
ng ý sau khi sinh con xong sẽ nhận tiền và rời đi,
tồn tại của Bắc Bắc, có lẽ ngay c
ì vậy? Th
hán ghét nhìn Âu Tịch Tuyết: "Cô là phụ nữ mà sao không biết giữ ý tứ gì cả!
ừ buông tay, nước
hêm nữa, nhưng vẫn không nhịn đ
có nỗi khổ riêng, đợi
rút tay lại, ôm quần áo chạy vào phòng tắm rửa mặt thay đồ, r