ớn, hầu như không có xe cộ qua lại. Cố Quán Qu
cười, c
g hợp
cố nén cơn g
hiện ra rằng người vợ mình cưới về chẳng phải
ến tìm
i theo đến tận đây để đòi nợ. Nhìn xe và quần áo của a
ừa là
lạnh giọng
hĩ đến chuyện ở quán bar, rồi
không dễ dàng, nửa đêm còn phải
h ng
lại, cảm thấy khôn
cười gọi, Lục Tam Gia trầm
Chú
hơn. Anh muốn cô gọi mình là "Lục Tiêu"
rồi, không thèm chấp nh
Uyển
ố Quán Quán reo lên. Cô lấy ra nhìn số,
chú
am Gia nhìn thấy Cố Quán Quán
cà phê với bạn họ
tôi sẽ
y, nhà họ Lục nhanh như vậy
ó thể bán chính là bản thân mình. Ngẩng đầu lên, thấy Lục Tam Gia
ng muốn thừa nhận người chồng này, cũng không
à tôi đến
c mắt phải là người xa lạ. "Số tài khoản của anh
án, hỏi xong mới nhận ra cô định chuyển "tiề
hoại của mình, rồi chợt nh
ho tôi mượn xe c
từ trong túi ra một chiếc
theo "đồ nghề". Lúc mở cửa xe, Cố Quán Quán xõa tóc, mặc
hình ảnh trong bức ảnh m
m b
Gia lại nhìn mình kỳ lạ như vậy, cô vẫy
ến mất ở cuối con đường. Anh dựa vào xe, châm một điếu thu
của cô gái khiến anh ngẩn ngơ. Tin nhắn đến, Lục Tam Gi
ìm được số, ngoài cửa đã vang lên tiếng động. Người đàn ông bước nhanh từ
ạc, "Tam Gia, phu n
hư thể Tam Gia biết an
đáp một tiếng, rồi
nghi hoặc trong lòng, l
như chỉ còn hai người trên lầu. Đèn hành lang sáng,
lại, căn phòng tối đen không nhìn rõ mọi thứ, kể cả
trong nhà họ Lục chính là Trần Nghiêm,
ành, mà chạy thẳng lên phòng ngủ, tắt đèn, rồi lên giường quấn mình trong chăn dày. Làm xong tất cả, chưa được b
a phòng mở ra. Trong chăn, Cố Quán Qu
a sao, nếu dám bắt nạt cô