rên vạt áo của Giang Vận Chi, còn người đàn ông tr
ng xôn
goài sao? Ông ấy không có con trai, vốn định đó
đó th
m cho mê mẩn, Giang Vận Chi không cho con riêng trở v
y con riêng này trở về là
n Chi cũng nên. Năm đó nếu không phải vì Giang Vận Chi,
m dâu Gia đình Tần biết bao năm, mà chẳng để lại cho nhà họ T
chỉ vui đùa một chút cũ
…
. Giang Vận Chi đứng lặng giữa trời tuyết, tay cầm khăn lụa, nhìn qua
rằng, tình cảm của Bà Giang dàn
..
ên trong biệt thự lò sưởi rực lử
đình Tần viếng, Giang Vận Chi và T
g tỏ ra đau buồn, trắng bệch và tan nát sau khi mất chồng,
iếc ghế sofa da thật bên cạnh,
hí anh còn toát lên khí chất
mình, Giang Vận Chi khéo léo nở một nụ cười hé
cười khinh bỉ rất
của cô, lạnh lùng, xa cách, khi nhìn Giang Vậ
ẹ quen nói
Vận Chi khựng lại, gương m
qua mặt
đổi sang vẻ ngạc nhiên sững sờ, nước mắt
n sao lạ
n Chính vừa như cười vừa như không, "chiêu này c
cúi đầu, đang suy tính bước tiếp theo thì
ng: "Thưa bà, thưa cậu, Bà Tần
n Chi dịu dàng gật đầu, theo Quản gia V
hòng là
iếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo cao, như thanh kiếm sắc
ội mũ lưới đen, gương mặt hơi hốc hác như
ình Tần, em trai ruột của người chồng quá cố – cũng là
u Bà Tần, dáng vẻ thẳng
nh trai hơn hai mươi tuổi, hiện tại người đàn ông ba mươ
càng sợ Bà Tần, giờ cả hai cùng xuất hiện
phía sau, đứng cạ
i, chú
tiếng, thu hút ánh nhìn
ưng nghe Tần Chính gọi "bà nội"
ngoài bao năm rồi,
ngoan ngoãn mà nghiêm túc: "B
tâm, giờ cháu đã trở về nhà, bà
à Tần vô tình hay hữu ý lại d
mình, cúi đầu khô
iờ đã quá rõ
rở về, vốn là do Bà Tần và Tần Thế Hư
Tần Chính trở về nhà, Bà Tần vốn đã mang lòng oán hận cô, chỉ là khi ấy
bây
uốn đuổi cô
GOOGLE PLAY