Anh ta thậm chí còn từ chối thanh toán viện phí cho tôi, ép tôi phải làm việc cho công ty của cô ta để sỉ nhục tôi.
Bảy năm thanh xuân, bảy năm tình yêu và tin tưởng, hóa ra trong mắt anh ta, tôi chỉ là một món tài sản, một chiếc bình hoa để trưng bày.
Anh ta nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn chờ đợi. Anh ta đã tính toán sai lầm.
Vào ngày anh ta dàn dựng màn "phục hồi trí nhớ kỳ diệu", tôi đã biến mất.
Tống Thục Anh đã chết. Và Khắc Tú Vi, với một danh tính hoàn toàn mới, đã được tái sinh từ đống tro tàn đó.
Chương 1
Tống Thục Anh POV:
Ba tuần trước đám cưới, vị hôn thê bảy năm của tôi, Đoàn Quang Bửu, đột nhiên tuyên bố mất trí nhớ. Và người duy nhất anh ta quên, là tôi.
Tôi đã dành bảy năm cuộc đời mình để yêu người đàn ông này. Bảy năm tin tưởng vào lời hứa về một tương lai chung, một tương lai được xây dựng không chỉ dựa trên tình yêu, mà còn trên một liên minh kinh doanh quan trọng sẽ hợp nhất hai đế chế hùng mạnh. Tôi đã tin vào anh ta.
Và rồi, anh ta quên tôi.
"Thục Anh," anh ta nói, giọng anh ta đều đều, đôi mắt nâu sẫm từng chứa đựng cả vũ trụ của tôi giờ đây trống rỗng, xa lạ. "Anh xin lỗi, nhưng cái tên đó… nó không có ý nghĩa gì với anh cả."
Mọi chuyện bắt đầu từ một tai nạn xe hơi nhỏ. Một cú va chạm nhẹ ở ngã tư, một vết sưng trên trán, và toàn bộ bảy năm của chúng tôi đã bị xóa sạch khỏi tâm trí anh ta. Ít nhất, đó là câu chuyện mà anh ta và cấp dưới trung thành của mình, Thành Bá Lộc, đã kể cho mọi người. Lộc đã ở đó, anh ta xác nhận rằng cú va chạm đã khiến đầu Bửu đập vào cửa sổ. Bác sĩ nói đó là một trường hợp mất trí nhớ cục bộ hiếm gặp, được kích hoạt bởi chấn thương.
Hiếm gặp đến mức nó chỉ xóa đi duy nhất một người. Tôi.
Anh ta nhớ tên mình, nhớ rằng anh ta là người thừa kế của Tập đoàn Đoàn Thị, nhớ cả con chó cưng thời thơ ấu của mình. Nhưng tôi, vị hôn thê của anh ta, người phụ nữ mà anh ta đã quỳ gối cầu hôn dưới bầu trời Paris đầy sao, lại trở thành một người xa lạ.
Trong ba tuần qua, tôi đã sống trong một địa ngục của sự hoài nghi và hy vọng tuyệt vọng. Mỗi ngày, tôi đều đến căn hộ áp mái sang trọng của anh ta, một không gian từng là thánh địa tình yêu của chúng tôi, giờ đây lại giống như một bảo tàng lạnh lẽo về một cuộc đời đã mất. Tôi mang theo những món ăn anh ta yêu thích, kể lại những câu chuyện cười riêng của chúng tôi, bật đi bật lại bài hát định mệnh của chúng tôi, "Clair de Lune" .
"Anh có nhớ không, Bửu?" tôi thì thầm, giọng tôi lạc đi vì những giọt nước mắt chưa rơi. "Đây là bài hát chúng ta đã khiêu vũ trong buổi hẹn hò đầu tiên."
Anh ta chỉ nhìn tôi, một cái nhìn trống rỗng, lịch sự nhưng xa cách. "Rất hay," anh ta nhận xét, như thể đang đánh giá một bản nhạc nền trong thang máy. "Nhưng nó không gợi lên điều gì cả."
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi không thể. Gia đình chúng tôi, cả hai gia đình, đều đang trông chờ vào cuộc hôn nhân này. Đây không chỉ là một đám cưới; đó là một hiệp ước hòa bình, một sự sáp nhập sẽ chấm dứt nhiều năm cạnh tranh khốc liệt giữa hai tập đoàn. Sự tồn vong của hàng ngàn nhân viên và di sản của hai gia tộc phụ thuộc vào việc chúng tôi nói "Tôi đồng ý" .
"Hãy cẩn thận, Thục Anh," bạn thân nhất của tôi, Minh Thanh Tâm, một luật sư sắc sảo, đã cảnh báo qua điện thoại đêm qua. Giọng cô đầy vẻ hoài nghi. "Mất trí nhớ mà chỉ quên duy nhất một người? Nghe giống như kịch bản phim hạng B hơn là chẩn đoán y khoa. Anh ta đang giở trò gì đó."
Tôi đã gạt đi những lo lắng của cô ấy. Tôi phải tin anh ta. Tình yêu của chúng tôi không thể mỏng manh đến thế.
Tối nay, tôi đến để thử một lần nữa, mang theo một cuốn album ảnh cũ. Tôi tìm thấy Bửu trong phòng làm việc của anh ta. Anh ta đang ngồi trước màn hình máy tính xách tay, lưng quay về phía cửa. Tôi định cất tiếng gọi, nhưng rồi tôi nghe thấy một âm thanh khiến máu trong huyết quản tôi đông cứng lại.
Đó là tiếng cười của anh ta.
Không phải là tiếng cười lịch sự, gượng gạo mà anh ta dành cho tôi trong ba tuần qua. Đây là tiếng cười thật sự, sảng khoái, đầy tự mãn mà tôi đã không được nghe từ rất lâu. Một tiếng cười mà tôi nhớ đến đau lòng.
Tôi đứng chết lặng ở ngưỡng cửa, cuốn album ảnh nặng trĩu trong tay tôi.
"Cậu không tin được đâu, Lộc," Bửu nói, giọng anh ta vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. "Nó hiệu quả một cách hoàn hảo. 'Mất trí nhớ' này đúng là một tấm vé miễn phí tuyệt vời."
Tôi cảm thấy dạ dày mình quặn thắt. Vé miễn phí?
"Cô ta tin sái cổ," anh ta tiếp tục, và tiếng cười của Lộc vang lên từ loa máy tính. "Mỗi ngày đều đến đây, với đôi mắt cún con tội nghiệp, cố gắng 'giúp anh nhớ lại' . Thật đáng thương."
Từng lời anh ta nói như một nhát dao đâm vào lồng ngực tôi. Không, không thể nào.
"Vậy còn Bun Khánh Vy thì sao?" Lộc hỏi. "Cậu định xử lý thế nào?"
Bun Khánh Vy. Cái tên đó lướt qua tâm trí tôi. Một hot girl mạng xã hội mới nổi, nổi tiếng với những bức ảnh bikini và những buổi livestream tán tỉnh. Một người hoàn toàn trái ngược với hình ảnh "thiên kim tiểu thư" thanh lịch, đoan trang mà tôi được nuôi dạy để trở thành.
Bửu cười khẩy, một âm thanh độc ác. "Tại sao phải xử lý? Anh đang tận hưởng kì nghỉ cuối cùng trước khi bị xích lại. 'Mất trí nhớ' có nghĩa là anh không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy tắc nào, phải không? Anh có thể vui vẻ một chút với Khánh Vy. Đến gần ngày cưới, anh sẽ có một 'sự phục hồi kỳ diệu' . Thục Anh sẽ mừng phát khóc và biết ơn đến mức cô ta sẽ không bao giờ hỏi anh đã làm gì trong thời gian qua."
Căn phòng bắt đầu quay cuồng. Tôi phải vịn vào khung cửa để đứng vững. Hóa ra tất cả chỉ là một trò lừa, một vở kịch được dàn dựng công phu để anh ta có thể ngoại tình một cách công khai.
"Đó là thiên tài, thưa sếp," Lộc nói với vẻ ngưỡng mộ.
"Tất nhiên rồi," Bửu đáp, giọng anh ta nhỏ lại, trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn. "Đó là cách thế giới vận hành. Thục Anh là một tài sản giá trị, một bình hoa đẹp để trưng bày trong các sự kiện của tập đoàn. Cô ta biết vị trí của mình. Cô ta sẽ chờ đợi. Cô ta luôn luôn chờ đợi."
Tài sản. Bình hoa.
Những từ đó vang vọng trong đầu tôi, đập tan bảy năm ảo tưởng thành từng mảnh vụn. Tình yêu, sự tin tưởng, tương lai mà tôi đã vun đắp… tất cả đều là một lời nói dối. Tôi không phải là bạn đời của anh ta. Tôi chỉ là một vật sở hữu, một thứ có thể được cất đi khi anh ta muốn tìm kiếm những thú vui rẻ tiền.
Cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng tôi. Thế giới của tôi, được xây dựng trên nền tảng vững chắc của tình yêu và nghĩa vụ, đã sụp đổ hoàn toàn chỉ trong vài giây. Tình yêu sâu đậm trong tôi bắt đầu nguội lạnh, đông cứng lại thành một khối băng giá của sự phản bội và tủi nhục.
Trong khoảnh khắc đau đớn tột cùng đó, một ý nghĩ mới, lạnh lùng và sắc bén, bắt đầu hình thành.
Anh ta nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn chờ đợi. Anh ta nghĩ rằng anh ta là người nắm giữ mọi quân bài. Anh ta đã tính toán sai lầm.
Tôi lặng lẽ lùi lại, không gây ra một tiếng động. Tôi nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng làm việc lại.
Tiếng "cạch" của chốt cửa vang lên trong hành lang trống trải, giống như tiếng búa của thẩm phán tuyên án.
Trò chơi đã kết thúc. Hoặc có lẽ, nó chỉ vừa mới bắt đầu. Và lần này, tôi sẽ là người viết lại luật chơi.