Tám năm yêu thương của tôi, trong mắt anh ta, lại không bằng một sợi tóc của cô ta.
Khoảnh khắc được vớt lên, trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng. Tôi quyết định rời đi, cắt đứt mọi thứ.
Ba năm sau, tôi trở về với tư cách là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Hélène, còn anh ta đã mất tất cả, quỳ gối cầu xin tôi tha thứ.
Chương 1
Diệp Minh Huệ POV:
Tám năm. Tôi đã dùng tám năm thanh xuân của mình để chờ đợi một lời hứa, để rồi vào đúng ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi, tôi tận tai nghe thấy anh ta nói, tất cả chỉ là một màn kịch.
Tám năm trước, vào sinh nhật mười bốn tuổi của tôi, Trịnh Khoa Đăng, người bạn thân nhất của anh trai tôi, người mà tôi đã thầm yêu từ lần đầu tiên gặp mặt, đã xoa đầu tôi và nói một câu đùa.
Lúc đó, tôi lấy hết can đảm, đưa cho anh chiếc bánh kem tự tay làm, mặt đỏ bừng, lắp bắp hỏi: "Anh Khoa Đăng, anh… anh có thích em không?"
Anh trai tôi, Diệp Minh Hưng, và đám bạn của anh ấy cười ồ lên. Chỉ có Trịnh Khoa Đăng là không cười. Anh nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một tia sáng mà tôi không hiểu được. Anh nhận lấy chiếc bánh, giọng nói trầm ấm và dịu dàng đến lạ.
"Minh Huệ còn nhỏ quá."
Trái tim tôi chùng xuống.
"Nhưng nếu đến sinh nhật hai mươi hai tuổi của em, em vẫn còn thích anh như bây giờ," anh ngừng lại, khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười quyến rũ chết người, "thì chúng ta hãy ở bên nhau."
Lời hứa đó, giống như một hạt giống, đã bén rễ và nảy mầm trong trái tim tôi suốt tám năm. Tôi đã đếm từng ngày, từng giờ, chờ đợi đến sinh nhật hai mươi hai tuổi. Tôi tin rằng đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời mình.
Và hôm nay, ngày đó đã đến.
Bữa tiệc sinh nhật của tôi được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất Hà Nội. Anh trai đã bao trọn cả không gian tầng thượng, nơi có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố về đêm. Không khí vô cùng náo nhiệt. Bạn bè, người thân đều có mặt, chỉ thiếu duy nhất một người.
Người mà tôi mong chờ nhất.
Tôi đứng ở góc ban công, chiếc váy trắng trên người bay nhẹ trong gió. Lòng tôi như lửa đốt. Anh trai đi đến bên cạnh, vỗ vai tôi.
"Đừng lo, Khoa Đăng vừa gọi cho anh, nói là đang trên đường tới. Có chút việc đột xuất ở công ty."
Tôi gượng cười, gật đầu. "Em biết rồi."
Tôi không thể nói với anh trai rằng, sự lo lắng của tôi không chỉ vì anh ấy đến muộn. Mà là vì người sẽ đi cùng anh ấy.
Thái Thu Vọng.
Người con gái mà Trịnh Khoa Đăng công khai theo đuổi suốt nửa năm nay. Một tiểu thư danh giá, xinh đẹp, thanh thuần như một đóa hoa sen. Nghe nói, anh yêu cô ấy đến điên cuồng, sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ấy.
Vậy còn lời hứa tám năm trước thì sao?
Tôi tự an ủi mình, có lẽ anh chỉ đang thử lòng tôi. Có lẽ, hôm nay anh sẽ cho tôi một bất ngờ lớn.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trịnh Khoa Đăng ở lối vào ban công. Trái tim tôi đập thình thịch. Tôi định quay người lại, nhưng rồi một giọng nói khác, ngọt ngào nhưng đầy tính toán vang lên, khiến bước chân tôi khựng lại.
Là Thái Thu Vọng.
"Khoa Đăng, anh chắc chứ? Nói dối là em có thai với anh… liệu có quá đáng với cô bé đó không?"
Tôi nín thở, toàn thân cứng đờ.
Giọng Trịnh Khoa Đăng vang lên, lạnh lùng và tàn nhẫn, hoàn toàn khác với sự dịu dàng trong ký ức của tôi.
"Không còn cách nào khác. Con bé đó quá phiền phức, bám dính lấy anh tám năm rồi. Anh trai nó lại là bạn thân của anh, không thể làm quá căng được."
Một tiếng cười khẩy vang lên. "Phải dùng cách này để nó hoàn toàn từ bỏ. Chỉ cần nói em có thai, chúng ta sắp kết hôn, nó sẽ không còn mặt mũi nào để tiếp tục nữa."
Thái Thu Vọng cười khúc khích. "Vậy sau hôm nay, em có được tăng cát-xê không, Trịnh tổng? Đóng vai bạn gái có thai của anh, cái giá không rẻ đâu."
"Tất nhiên rồi, Vọng Vọng. Chỉ cần em giúp anh giải quyết xong chuyện này, em muốn gì cũng được."
Từng lời, từng chữ của họ như những mũi dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim tôi. Máu chảy đầm đìa.
Tám năm.
Tám năm chờ đợi của tôi, tám năm hy vọng, tám năm yêu thương vô điều kiện, trong mắt anh, chỉ là "phiền phức" . Lời hứa năm xưa, hóa ra chỉ là một câu nói đùa để dỗ dành một con nhóc phiền phức.
Và bây giờ, để thoát khỏi tôi, anh ta không ngần ngại dựng lên một màn kịch tàn nhẫn như vậy. Thuê chính người con gái anh ta yêu, đóng giả làm bạn gái có thai.
Cảm giác buồn nôn cuộn lên trong cổ họng. Tôi muốn chạy đến, vạch trần bộ mặt giả dối của họ. Nhưng đôi chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của họ tiến lại gần. Tôi vội vàng nấp sau một chậu cây cảnh lớn.
Trịnh Khoa Đăng và Thái Thu Vọng đi ngang qua, tay trong tay. Anh ta nhìn cô ta bằng ánh mắt say đắm, cưng chiều. Ánh mắt đó, tôi đã từng ao ước có được biết bao.
Họ đi về phía trung tâm bữa tiệc, nơi anh trai tôi đang đứng.
Tôi không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Tôi quay người, chạy thục mạng ra khỏi nhà hàng, không quan tâm đến những tiếng gọi ngơ ngác phía sau.
Cơn mưa rào mùa hạ đột ngột trút xuống, xối xả. Nước mưa hòa cùng nước mắt, chảy dài trên má tôi, lạnh buốt. Tôi cứ chạy, chạy mãi cho đến khi không còn chút sức lực nào, rồi ngã quỵ xuống vỉa hè.
Tám năm thanh xuân của tôi, kết thúc theo một cách nực cười và đau đớn như vậy sao?
Điện thoại trong túi xách rung lên. Là tin nhắn từ Trịnh Khoa Đăng. Có lẽ anh ta đã diễn xong màn kịch của mình, và bây giờ là lúc gửi cho tôi một đòn cuối cùng.
Tôi run rẩy mở điện thoại.
"Minh Huệ, xin lỗi em. Anh và Thu Vọng đã có con. Chúng anh sắp kết hôn. Chuyện tám năm trước, em hãy quên đi."
Quên đi?
Làm sao tôi có thể quên được?
Tôi bật cười, tiếng cười điên dại và ai oán vang lên giữa màn mưa.
Được thôi. Nếu anh đã muốn tôi quên, tôi sẽ quên.
Tôi sẽ quên hết.
Tôi lảo đảo đứng dậy, lê bước về nhà. Mở cửa phòng, tôi nhìn thấy những thứ liên quan đến anh. Những bức ảnh chụp chung, những món quà anh tặng, cuốn nhật ký chi chít tên anh.
Tất cả là một sự sỉ nhục.
Tôi gom tất cả chúng lại, ném vào một chiếc thùng carton lớn.
Ngày mai, tôi sẽ đến trường nộp đơn xin du học. Tôi sẽ đi khỏi nơi này, đi khỏi thành phố có anh. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Một cuộc sống không có Trịnh Khoa Đăng.
Tôi cầm chiếc kéo, cắt nát từng tấm ảnh, từng trang nhật ký. Mảnh giấy vụn rơi lả tả xuống sàn, giống như trái tim tôi lúc này, tan nát thành trăm mảnh.