Anh ta với vẻ mặt u ám bước vào quán bar, ánh đèn neon rực rỡ chiếu vào đáy mắt anh. Thứ âm nhạc đầy gợi cảm trong quán, những người đàn ông và những người phụ nữ say sưa đến mất kiểm soát, tựa như hai thế giới hoàn toàn tách biệt với anh ta, không khí xung quanh anh tỏa ra một sự lạnh lẽo đáng sợ.
Tôn Mã ngồi ở quầy bar đang tán tỉnh nhân viên pha chế, vô tình ngẩng đầu lên, vừa thấy người đàn ông kia thì cơn say ngà ngà lập tức tan biến hơn nửa. Thấy người đàn ông đi thẳng về phía thang máy, anh ta vội vàng lao tới chặn lại.
"Tống... Tống đại thiếu gia, sao anh lại đến đây?"
Người đàn ông liếc nhìn anh ta một cái, giọng trầm thấp hỏi: "Lê Thư Hòa đâu?"
Tôn Mã ấp úng: "À, chị Lê Lê ấy giờ này... chắc là... chắc là ở nhà rồi!"
Người đàn ông nhấn nút tầng thượng của thang máy, trực tiếp ngắt lời anh ta: "Cậu có 30 giây để báo tin cho cô ấy."
Lần này thì Tôn Mã thật sự hoảng loạn, biết rằng nói dối không còn tác dụng, đành lấy điện thoại ra, bất chấp tất cả gọi cho Lê Thư Hòa trước mặt người đàn ông, điện thoại reo ba lần vẫn chưa có ai nghe máy, anh ta quyết định chuyển sang WeChat, không kịp gõ chữ, đành gửi tin nhắn thoại.
"Chị Lê Lê! Chồng chị đến bắt chị rồi, đang ở trong thang máy."
Thang máy nhỏ xíu, dù anh ta có hạ thấp giọng đến đâu thì người đàn ông bên cạnh cũng nghe thấy.
Phía sau vang lên tiếng cười lạnh của người đàn ông, cùng với tiếng "ting" của thang máy, một giọt mồ hôi lạnh từ trán Tôn Mã rơi xuống.
Người đàn ông chẳng cần hỏi han, bước thẳng về phía khu phòng VIP. Tôn Mã chỉ còn biết chạy theo, muốn cản cũng không dám.
Đến cửa, người đàn ông dừng lại, Tôn Mã dè dặt mở miệng: "Tống đại thiếu gia, chị Lê Lê thật sự không có ở đây!"
"Cậu mở cửa, hay để tôi tự đá?"
"Anh tin tôi đi, chị Lê Lê..."
"Ba!"
"Tôi mở!" Tôn Mã dứt khoát, vừa lấy thẻ phòng ra mở cửa, vừa âm thầm cầu nguyện cho Lê Thư Hòa, anh ta thật sự không dám đắc tội với vị thiếu gia nhà họ Tống này!
Cửa vừa mở, ánh mắt người đàn ông tối lại, trên mặt hiện lên sự cứng rắn quen thuộc của người trong quân đội.
Tôn Mã chỉ liếc nhìn vào trong một cái, đã hít một hơi lạnh, để bảo toàn tính mạng, anh ta nhanh chóng quay đi, đứng ở cửa quan sát như thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Trong phòng, Lê Thư Hòa mặc một chiếc đầm hai dây đỏ rực, uể oải tựa vào ghế sofa. Bên trái là một người mẫu nam, bên phải là một chàng trai trẻ đẹp, cả hai đều không mảnh vải che thân, đang xoa bóp cho cô. Nhìn những vết cào cấu chằng chịt sau lưng bọn họ, đủ để thấy vừa rồi trong phòng đã diễn ra một "trận chiến" ba người kịch liệt đến mức nào.
Tiếng mở cửa khiến hai nhân vật nam chính trong phòng giật mình, ngẩng đầu thấy người đàn ông với khí thế áp đảo như vậy, sợ hãi không dám động đậy.
Ngược lại, Lê Thư Hòa lại từ tốn mở mắt, khi nhìn rõ người đến là ai thì nở một nụ cười đầy châm biếm.
Đôi mắt dài hẹp như hồ ly hơi híp lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, cười như không cười: "Hoảng gì chứ, đâu phải cảnh sát phòng chống mại dâm. Để tôi giới thiệu cho các anh, đây là chồng tôi, đại thiếu gia nhà họ Tống – Tống Kỳ Niên, chắc các anh đã nghe qua rồi?"
Lê Thư Hòa nói xong, ánh mắt rơi vào khuôn mặt lạnh lùng của Tống Kỳ Niên, chẳng biết sống chết mà tiếp tục trêu chọc: "Tống đại thiếu gia hôm nay sao lại rảnh rỗi đến quán bar chơi thế này? Khuya rồi không phải anh nên ở bên cô bạn thân từ nhỏ của anh sao?"
Tống Kỳ Niên từng bước từng bước đi vào, cả quãng đường lái xe anh đều mở cửa kính, hơi lạnh bám đầy quân phục rằn ri, giờ phút này từng đợt khí lạnh như tràn hết lên gương mặt.
Anh đi đến ghế sofa đối diện Lê Thư Hòa ngồi xuống, bắt chéo chân, cười như không cười, mở miệng: "Các người cứ tiếp tục đi."